Thơ Mùa Đông
Nỗi nhớ mùa đông
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy… anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này… anh lạnh lùng đơn lẻ
Giờ nơi đâu… người yêu xưa nhỏ bé…?
Nhớ em nhiều… anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bỗng dài thêm nỗi nhớ
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào… em có nhớ anh không…?
Có khi nào… nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm…??
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về… lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh… bồi hồi bao kỷ niệm
Nhớ đến taigameionline.vn nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu…??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang… anh đơn sầu… cô lẻ…!!!
(Tùng Trần)
Phố Mùa Đông
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang
Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về… em có đến bên tôi?
(Toàn Tâm Hòa)
Mùa Đông Buồn
Thế là lại đến mùa đông
Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?
Em vui đùa giỡn với mây
Lối xưa gió hú có hay tôi buồn
Biển khơi sóng vỗ dập dồn
Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu
Chân trời xa tít về đâu?
Sao không lên tiếng một câu yên lòng
Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng
Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi
Khói lam chiều tím lưng đồi
Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu
Đông về giá lạnh đìu hiu
Tái tê nhịp bước cô liêu một mình
Vắng em chỉ bóng không hình
Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang…
(Trung Dũng)
Xa Em Mùa Đông
Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ
Em yêu giờ đang ở nơi xa
Đông mang cái lạnh thấu da
Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi
Phương trời xa em ơi có biết
Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa
Mùa đông gió bấc rét lùa
Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em
Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng
Cho tim anh giấc mộng tan tành
Anh buồn thao thức tàn canh
Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu
Đã xa rồi bao điều mộng ước
Biết bao giờ mình được bên nhau
Mình anh với trái tim đau
Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!
(Nguyễn Quang Long)
Lá Mùa Đông
Người đi rồi… áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác
Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày
Lá có kịp đón một mùa thu nữa?
Người đi rồi khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất…
(CV)
Đan Áo Cho Chồng
Chậm chân dừng bước hỡi thu ơi
Đừng để đông sang giá buốt trời
Ta khóc người sầu nghe não nuột
Tơ chùng phím lạc nỗi buồn khơi
Đông hỡi! Chậm về chút nhé đông
Đợi ta đan áo gửi cho chồng
Năm nay bão lũ hơn năm cũ
Đừng để đò xuôi… nước ngược dòng
Ta vốn vụng về trước đến nay
Thu ơi chậm bước kéo thêm ngày
Đan xong chiếc áo cho người mặc
Chẳng biết bao giờ mới tới tay
Nhưng mà… đợi chiếc áo may xong
Phải đến tàn đông mới tới chồng
Chắc tại nàng Bân xưa lộn kiếp
Thu tàn chưa hết đã đông phong
Tim hồng ta tặng một người thôi
Cho dẫu phong ba phủ trắng trời
Cũng chẳng đổi dời khi cách biệt
Đông ơi chậm bước nhé… dùm tôi
(Hoàng Mai)
Mùa Đông Và Em
Gió ùa về một mùa đông ngập phố
Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng
Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng
Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang
Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang
Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh
Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh
Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông
Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không?
Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ
Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở
Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ
Thành phố trở mình khoác áo mùa đông
Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét
Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết
Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!
(Kẻ Lãng Du)
Nỗi Nhớ Mùa Đông
Hình như hơi gió lạnh về
Phố khuya trở mình thao thức
Cây bàng trùm khăn đỏ rực
Rùng mình se sắt chân qua
Có một mùa đông đã xa
Tay đan trong bàn tay ấm
Bên nhau bước chân chầm chậm
Chuyện vui khúc khích giọng cười
Biết bao mùa đông qua rồi
Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ
Kỷ niệm một thời hoa đỏ
Còn đây góc nhỏ lặng thầm
Khẽ gọi mùa đông… mùa đông!
Bỗng lòng chợt như muốn khóc
Màu sương nào rơi trên tóc
Giọt buồn nào đọng khóe mi?
Ừ rồi đông sẽ qua đi
Rồi một mùa xuân sẽ tới
Và một tình xuân vời vợi
Cựa mình mặt đất hồi sinh!
(Liên Hương)
Chia Sẻ Cùng Anh
Em gửi cho anh chút nắng hồng
Sẻ chia cái lạnh của ngày đông
Đêm nay đổi tiết trời thêm gió
Lạnh lẽo trong ngoài anh biết không
Anh gửi cho em ít tuyết rơi
Một làn sương mỏng đông vừa khơi
Để em chia sẻ cùng anh nhé
Có lạnh thì ta… lạnh cả đôi
(Hoàng Mai)
Cuộc Gọi Mùa Đông
Anh gọi cho em khi ở ngoài kia
Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng
Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng
Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời?
“Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!”
Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ
Giọng anh đã nhoà đi…
Nói câu gì em cũng nghe là “yêu” cả
Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông
Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng
Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt
Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt
Nâng niu suốt đời, anh nhé, vì nhau!
Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu
Như tình yêu mình suốt đời không ngủ
Như trắng trong không bao giờ biết sợ
Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng…
(Thụy Anh)
Anh Còn Nhớ Hay Là Đã Quên
Anh còn nhớ mùa đông
Hàng cây mong chờ nắng
Ngàn lá nằm im lặng
Run rẩy trên cành cao
Anh còn nhớ mùa đông
Thấy từng ngày thật ngắn
Guốc khua trên phố vắng
Âm thầm ngàn mưa bay
Nhặt hơi ấm bàn tay
Qua từng hơi gió thổi
Sao gió hoài đắm đuối
Gọi mưa về gió ơi
Bao thương nhớ bồi hồi
Khi ngày xuân bỏ phố
Khi ngày xuân đã lỡ
Lời hẹn đếm ngàn sao
Lời hẹn ta bên nhau
Cung đàn ngân nga phím
Hoàng hôn buông màu tím
Mắt trong veo mơ đầu
Lời hẹn rồi mai sau….
(Thu Phong)
Đông Về Bên Ngõ
Gió đã về trên con ngõ đó em
Đem mùa đông đến bên thềm hoang vắng
Chợt xốn xang rồi lòng anh thầm lặng
Bỗng thấy thèm chút nắng của chiều mưa
Áo ngày xưa anh tặng đã chật chưa?
Chiếc khăn quàng len ấy em còn giữ?
Mùa đông về biết sẽ nhiều tâm sự
Sẽ nhiều dòng tình tự nhớ về em
Em xưa hỡi! Một phút nhé, trời đêm!
Nhớ về anh như những ngày yêu đó
Nghe trong gió: đôi ba lời ru ngỏ
Cho giấc nồng ấm áp mộng em tôi…
Mặc tình mình đã phân ngả chia đôi
Kệ thời gian vẫn hoài rơi như lá
Hoàng hôn tắt, hắt ánh đèn băng giá
Nét bút sầu vẫn gợi nhớ về em
Đông về rồi! Ngoài kia ấy, em xem
Vài người rét gió ùa vào ai áo
Có mấy ai cô đơn: mùa gió rạng
Tay em gầy có ấm một bàn tay?
(Huỳnh Minh Nhật)
Mùa Đông Thương Nhớ
Đông đã tỉnh giấc ngủ dài năm cũ
Để chiều nay ủ rũ gió mùa sang
Làn heo mây trôi bảng lảng mơ màng
Trong ngơ ngác màu thu tàn còn lại
Đông về chi? Để người thi sĩ nhớ
Vẽ nét kiều qua đôi chữ, vần thơ
Ví hồn em tựa dòng mây trôi lạc
Còn lòng ta xơ xác những đợi chờ
Lạnh lẽo quá! Giá băng từng hơi thở
Mùa đông ơi xin chớ vội vén màn
Để hoàng hôn còn sưởi ấm tình xanh
Trong quá khứ ta chưa đành quên lãng
Tình yêu ấy: đôi ngả đời ly biệt
Cuối đoạn đường da diết tiếng lòng ai?
Tình chưa phai! Xin một phút giận hờn
Ta là ta: đớn đau, rồi òa vỡ…
(Huỳnh Minh Nhật)
Chiều Đông
Chiều nay mưa gió đổ trắng trời
Nhẹ nhàng xé nát tâm hồn tôi
Dư âm xưa ấy nay òa vỡ
Đưa mảnh duyên thừa trôi xa khơi
Gom bao nhung nhớ dệt vần thơ
Buốt giá trời đông vẫn hững hờ
Đông hỡi phải chăng mùa đông lạnh
Hay tại ngày tháng nặng chờ mong?
Ta đã nín lặng biết bao ngày
Đã mấy đông rồi vẫn hoài say
Đông nay êm ái trao rét mướt
Tỉnh giấc mơ đời mộng tôi – em
Lạnh lẽo đông sang tràn lạnh lẽo
Mùa đông băng giá tràn mọi nẻo
Quên đi ta ơi, quên đi thôi!
Cho lòng thôi khóc thuở chung đôi
Quên đi ta ơi, quên đi thôi!
(Huỳnh Minh Nhật)
Gởi Nắng Về Em
Phương ấy bây chừ rét phải không?
Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng
Xót xa xin gởi về thương nhớ
Mong em ấm lại tháng ngày đông
Sáng nghe đài báo nơi ấy gió
Giá rét phong sương ngập trắng trời
Đêm về song cửa lưa thưa tuyết
Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?
Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau
Ngồi nghe em kể chuyện mai sau
Đi qua mùa đông đầy sương giá
Bây giờ buốt lạnh một niềm đau
Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ
Nhờ gió gởi về nơi phương xa
Dẫu biết em đang bên ai đó
Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…
(Huỳnh Minh Nhật)
Trên đây là những bài thơ mùa đông hay, lãng mạn và đầy cảm xúc mà taigameionline.vn muốn gửi tới các bạn. Mặc dù chỉ là con số rất ít trong số những bài thơ viết về mùa đông nhưng hy vọng những vần thơ này sẽ đủ sức để mang tới cho bạn những cung bậc cảm xúc thật đẹp.
Readers' opinions (0)